Tiến Hoàn từ HN vào cùng Quang Trung, Nhật Lệ đến thăm ( Ảnh chụp tại nhà riêng) |
Từ Thái Lan trở về, trên Blog lusonquelam.blogspot mình đã nhận được rất nhiều lời động viên, thăm hỏi và khich lệ của các anh chị K5 . Điện thọai của các anh chị cũng tới tới tấp gọi vào.Các bạn ở thành phố HCM gọi tới. Thu Giang đã viết tặng một bài thơ cảm động, Nguyệt Ánh và Lệ Thủy nhắc nhở sắp tới mình sẽ phải bước vào một cuộc chiến đấu trường kỳ vv...Những ngày truyền hóa chất để diệt tế bào UT ( hóa chất cũng tàn phá cả tế bào khỏe mạnh), qủa là cam go. Đúng là một cuộc chiến đấu thực sự để giành sự sống ! Nhũng cơn đau vật vã, ói mửa, chân tê cứng không đi được, đầu trọc lốc v.v... Nuốt nước mắt vào trong khi các em ngoài Bắc lần lượt vào thăm để ...tiễn biệt chi. ( Vì nghĩ chị chỉ còn lại vài tháng !). Khi chia tay các em đều ôm chị khóc....
Mình đặc biệt ghi nhớ các lần truyền HC lần lượt được các em Minh Phụng, Quỳnh Khanh (K2), Bình Minh (vợ MĐ K5), Bích (vợ bạn Sang K4-đã mất), Hà (vợ anh Bũi K6), trông cho hơn 10 giờ suốt quá trình truyền. Một năm qua mình được các bạn QL thường xuyên thăm hỏi, động viên, chăm sóc để giữ niềm tin, giữ sức khỏe . Có nhiều lúc không ăn được, mọi người động viên lại phải nhắm, bịt mũ uống đại một ly sữa. ( Xin nói thêm một luợng sữa thật lớn đều do bạn bè cung cấp)
Hoa của các bạn QL gửi chúc mừng K.Tuyên, D.Huyền |
Mình cố viêt bài này (vì mới tập chưa quen viết dài) để đươc chân thành càm ơn các bạn đã yêu thương chăm sòc mình. Minh muốn nhắc tới tên từng bạn để tỏ rõ sự biết ơn chân thành ấy, nhưng không đủ khả năng viết!
Một lần nữa XIN CHÂN THÀNH CÁM ƠN SỤ YÊU THƯƠNG CHĂM SÓC CỦA CÁC BẠN VỚI MÌNH !
Mõ tôi nhớ, đây là bức ảnh đầu tiên chụp DH không đội khăn che đầu ...trọc, sau 1 thời gian dài điều trị bằng hóa trị rất cực !
Trả lờiXóaLần chụp thứ nhất DH còn quấn khăn quanh đầu. Khăn mầu sáng, lên ảnh lẫn vào nền trắng của tường, bạn quyết định bỏ khăn. Và cũng còn có ý muốn báo cáo với bạn bè, rằng bạn đã chiến thắng . Tôi cũng đã chứng kiến nghị lực phi thường của DH. Cũng đã nghe kể nhiều câu chuyện cảm động về sự quan tâm, chăm sóc DH trong những lúc tưởng như bế tắc của bạn bè QL. Đúng như bạn DH nói, không thể kể hết tên các bạn đã quan tâm đến bạn ấy. Tôi xin phép nhắc lại sự việc tôi biết . Khi tôi từ HN vào SG, bạn Ng Ánh gửi tôi mang lọ thuốc mua từ Mỹ gửi cho DH. Bạn Chu Việt Cường đọc báo phát hiện ra loại cây chữa K ở Nha Trang liền nhắc tôi (3,4 lần) thông báo ngay cho Đỗ Đồng . ( Loài cây này DH ở BV đã được 1 bạn bênh nhân cung cấp thường xuyên và xem ra có tác dụng ). Một lần nữa mừng Huyền- Mừng Đỗ Đồng và đại gia đình !
XóaCám ơn bạn Calathau vì một năm qua bạn đã tận tình chăm sóc,động viên vợ chồng mình giúp bon mình thêm nghị lực vượt qua bước ngoăt khó khăn của cuộc đời.Thấy minh buồn vì chỉ quanh quẩn trong nhà,bạn đã cho mình một căn nhà đẹp trong lang.Giờ đây mình dược vui sướng chạy khăp lang thăm hỏi bè bạn.Anh Đồng nhiều lần nói với mình:Sao Quang Trung "nó" tận tình với bạn thế?...
Cám ơn bạn vi sự tận tình chân thành của bạn với bọn mình!
Nhiều lúc mình cứ so sánh mình như ông "mục sư truyền đạo" ! Thực ra vốn liếng vi tính cũng mới ngang tốt nghiệp Bình dân học vụ . Nhiều chiêu trò phải gọi điện ra HN hỏi cụ Ánh, cụ Hoàn v.v...Nhưng vừa qua "khích lệ" được vợ chồng Đồng Huyền hào hứng trở lại với Blog là một thành công của "lão Mục sư" này ! Thật sự mỗi khi có thêm 1 Blogger mới gia nhập cư dân Làng là chúng mình ( Trung Hải, Ng Hân, Ng Ánh, Tiến Hoàn v.v...) rất phấn khởi.( Trường hợp Mai Tâm ngày xưa cũng vậy). Buồn nhất là thỉnh thoảng đang "lên đỉnh" bỗng " tuột xích" như các cụ Trương Trác, Huy Châu, Bíinql...Với DH thì không phải chỉ riêng Calathau vui mà tất cả anh chị em K5 đều rất vui khi thấy DH xuất hiện đều đặn trên Blog ! Chúc 2 bạn sức khỏe và luôn lạc quan yêu đời ...
XóaBệnh tình em đã trải qua
Trả lờiXóaNhư là ác mộng xảy ra thình lình
Bạn bè đã rất nhiệt tình
Cho em sức mạnh quyết giành sống vui
Ơn trời, ơn bạn ai ơi
Cho anh được sống trọn đời bên em
Đường đời nếm trải bon chen
Cuối cùng sợ phải không em, một mình !...
Bài thơ ngắn mà hay quá ! Câu kết đúng là đã nâng bài thơ lên "một tầm cao mới " :
XóaĐường đời nếm trải bon chen
cuối cùng sợ phải không em, một mình !
Tuyệt !
Thực tình khi biết căn bệnh của minh quá hiểm nghèo em đã dăn Hương(em gái thứ ba)"có gì" thì đưa chị về với ba mợ(gia đình có khu mộ riêng).Trong suốt quá trình trị liệu anh dã tận tình chăm soc ,yêu thương em đã bỏ nguyện vọng ấy(đã dồng ý với phương án cuố cùng của anh )
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaTôi nhớ là từ những năm đầu 80s, khi các bạn QL ở TPHCM bắt đầu tập hợp lại và có những sinh hoạt đầu tiên cũng như suốt thời gian hơn 30 năm sau đó bạn Diệu Huyền luôn là người nhiệt tình, tận tâm, chu đáo với các bạn QL, từ những sinh hoạt chung cho đến những việc chăm lo sức khỏe cho nhau. Chính vì lẽ đó, khi DH mắc bệnh hiểm nghèo phải qua cơn thử thách cam go, đã có nhiều bạn QL nhất là các bạn nữ lo lắng, góp sức động viên và chăm lo cho bạn, tôi nghĩ đó cũng là điều tất nhiên và dễ hiểu như là biểu hiện của quy luật nhân quả của tình người, Bạn có lời cảm ơn đồng thời bạn có quyền sung sướng và tự hào về điều này. Và kết quả là bạn đã vượt qua được thử thách lớn lao. Xin chân thành chúc mừng bạn.
Trả lờiXóaCám ơn anh Công Kỳ đã vào thăm nhà mới của DH.Mình cực kỳ sung sướng vì được bạn bè chăm lo cho,rất nhiều bệnh mhân khoa UB cửa BVTN ngạc nhiên vi sao một người già như vậy còn nhiều bạn tốt thế,họ không chỉ nói với nhau mà con cái đến cũng khoe.Anh thấy trong trường hợp ấy phải tự hào ,sung sướng biết nhường nào?
XóaHuyền đã mắc bệnh nan y, nhưng nhờ có sự thương yêu, chăm sóc, giúp đỡ của gia đình, bạn bè, thầy thuốc, nhất là nghị lực phi thường của bản thân cộng với niềm tin và sự lạc quan mà Huyền đã quyết tâm chiến đấu và đã thắng được bệnh tật để rồi dần dần hồi phục. Nay Huyền đã gần như trở lại bình thường rồi. Đó là hạnh phúc lớn lao cho gia đình và bạn bè. Huyền hãy vào blog thường xuyên gặp bạn bè và chia sẻ vui buồn cùng nhau nhé. Chúc Huyền thành công với sức khỏe và với blog.
Trả lờiXóa[img]http://gifzona.ru/i/ne_bol/08.gif[/img]
Cám ơn Tiến Hoàn đã vao thăm.Minh còn tê chân lăm chưa đi chơi được,bây giờ được vào Blog hàng ngày đối với mình là rất hạnh phúc,tưởng như thườngn xuyên được gập bạn bè không còn cảm thấy cô đơn.
XóaMình rất cám ơn bạn đã cố công tim tòi đưa lên Blog những tài liệu mà người UT cân biết giúp cho việc trị bệnh tốt hơn(lúc đó mình không dọc được tòan do anh Đồng tryền đạt lại.)
Hôm nay em mới vào được nhà chị! Vui quá thấy chị đã viết được và viết rất hay! Thấy nhiều tình cảm bạn bè dành cho anh chị. Đúng như anh Kỳ nói, chị đã rất nhiệt tình với bạn bè và bây giờ ...chị được mọi người qua tâm. Đó là điều đáng tự hào.
Trả lờiXóaEm cũng phục sự chiến đấu dũng cảm, dẻo dai với bệnh tật của chị!
Chị Huyền ơi, khi nào có thể, chị gặp hoặc gọi điện cho anh Nguyễn nguyên Bảy hỏi thêm kinh nghiệm. Anh ấy cũng vượt qua được bệnh ung thư và hiện khá ổn. Anh Đồng đã gặp anh ấy rồi và anh ấy đã hứa sẽ trao đổi khi nào chị đi TL về đấy.
Chúc anh chị vui khỏe, hạnh phúc!
Cám ơn em đà vào thăm nhà chi.Chị vẫn nói với mọi người là chị rất mãn nguyện với cuộc sống mà chị đã trải qua vì đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc,một đại gia đinh luôn đòan kết thương yêu nhau.Đặc biệt có tình bạn lớn cực kỳ đẹp mà không dễ gì có dược trong cuộc đới một con người!
Đã vào một lần đọc bài viết cảm động trong ngày khai trương Blog của D Huyền ,không hiểu sao không được xuất bản. Hôm nay vào lại để chúc mừng Huyền đã chiến thắng bệnh tật hiểm nghèo sau những ngày chiến đấu gian nan. Nhớ lại cuối năm ngoái Lý đã vao thăm Đồng và Huyền, tới nhà cùng Q Trung chỉ gặp Đồng, Huyền đang ở bệnh viện kiểm tra lại bệnh tình. Lần sau đến thi nghe tin Huyền báo về đã vượt qua được căn bệnh quái ác, Tôi, Trung va Đồng ôm nhau nhảy lên vui mừng quá đỗi. Trở vê Ha nôi tôi viết ngay bài " đời gọi em biết bao lân " để kể lại khoảnh khắc cảm đông đó. Đông đã đoc bai ấy và đó là một kỷ niệm về bạn bè Quế Lâm mà tôi luôn ghi nhớ. Chúc Huyền hoàn toàn bịnh phục về sống giữa một gia đinh yêu thương và những người bạn một thời thơ ấu.
Trả lờiXóaCám ơn anh đã đến thăm nhà!Anh đọc bài viết rồi lại không được xuất bản lý do đơn giản là do "tài nghệ"vi tính "tài tình" của em!Cám ơn anh rất nhiều vì đã nhiều lần gọi điện động viên em trong những ngày khó khăn nhất.Em chỉ được nghe anh Đồng nói lại nội dung bài thơ"Đới gọi em biết bao lần" anh Đồng nói bài thơ hết sức cảm động....Nếu có thể được xin anh cho em bài thơ đó. ( lúc bài thơ ra đời do còn quá mệt,lại chưa "vào làng" nên không không đọc được) .